Dòng sông kỳ bí
Phan_36
Nhưng giờ anh đã có cơ hội sống sót. Chỉ cần nói dối. Chỉ cần anh liều mạng nói cho Jimmy những gì hắn muốn. Anh sẽ bị chửi rủa. Có thể bị đánh. Nhưng có thể giữ được mạng sống. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt Jimmy. Jimmy không nói dối. Những con chó sói đã biến mất, tất cả những gì còn lại trước mặt anh là một người đàn ông cầm dao đang chờ một kết luận cuối cùng, một người đàn ông bị đè nặng bởi những nghi vấn chưa có lời giải đáp, một người đàn ông đang thương tiếc cho đứa con gái mà anh ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Anh sẽ về nhà với em, Celeste. Chúng ta sẽ gây dựng một cuộc sống tốt đẹp. Chúng ta sẽ làm được điều đó. Và rồi anh hứa, không còn bất cứ lời nói dối nào. Không còn bất cứ bí mật nào. Nhưng anh cần phải nói dối một lần cuối cùng này, lời nói dối nghiêm trọng nhất từ trước tới nay vì anh không thể tiết lộ sự thật phũ phàng nhất đời mình. Thà để Jimmy nghĩ rằng anh giết con gái hắn còn hơn là cho hắn biết lý do khiến anh giết tên lạm dụng tình dục kia. Đó là một lời nói dối có ích, Celeste. Nó giúp chúng ta giữ mạng sống của mình.
"Nói đi." Jimmy lại giục.
Dave cố gắng bịa cho sát với thực tế nhất mà anh có thể. "Tôi gặp con bé ở quán McGills tối hôm đó và nó khiến tôi nhớ tới một giấc mơ cũ."
"Mơ gì?" Jimmy nói, mặt co rúm lại, giọng khàn đi.
"Về tuổi trẻ," Dave nói.
Jimmy cúi đầu xuống.
"Tôi không nhớ là mình từng có một thời trai trẻ," Dave nói. "Và con bé chính là giấc mơ đó, thế là đột nhiên tôi trở nên kích động, tôi đoán là vậy."
Thật đau đớn khi phải nói ra những lời này với Jimmy, xé nát tâm can hắn, nhưng Dave chỉ muốn được trở về nhà, tỉnh táo trở lại và nhìn thấy vợ con mình, và anh sẵn sàng đánh đổi nó lấy tất cả. Anh sẽ dàn xếp mọi chuyện. Và một năm nữa khi hung thủ thực sự bị bắt và buộc tội, Jimmy sẽ hiểu ra sự hy sinh của anh.
"Phần nào đó trong tôi," anh nói, "mãi mãi không ra khỏi chiếc xe đó, Jim. Đúng như anh nói đấy. Một Dave khác đã trở về khu phố trong quần áo của Dave nhưng hắn ta không phải là Dave. Dave vẫn còn ở lại trong căn hầm đó. Cậu biết không?"
Jimmy gật đầu và khi ngẩng mặt lên, Dave nhìn thấy mắt cậu ta ướt và sáng, đầy trắc ẩn và thậm chí còn có cả yêu thương.
"Vậy là do giấc mơ?" Jimmy thì thào.
"Là do giấc mơ, đúng thế," Dave nói và cảm thấy cơn ớn lạnh mà lời nói dối mang lại xuyên thấu bụng anh, lạnh tới mức anh tưởng rằng mình lại đang bị hành hạ bởi cơn đói sau khi đã nôn hết ruột gan ra dòng sông Kỳ Bí. Nhưng cơn ớn lạnh này hoàn toàn khác, không giống như bất kỳ cơn ớn lạnh nào anh từng biết. Lạnh tới tê buốt. Lạnh tới mức nóng cả người lên. Không. Không phải là lạnh, mà là nóng thì đúng hơn. Giờ trong bụng anh như có lửa đốt, lửa đang liếm xuống phía dưới và lên trên ngực khiến anh ngạt thở.
Qua khóe mắt anh nhìn thấy Val đang nhảy cẫng lên và hét, "Đấy, đúng như tôi nói với cậu nhé!"
Anh nhìn vào mặt Jimmy. Môi mấp máy, vừa nhanh lại vừa chậm rãi bảo rằng, "Chúng ta chôn vùi tội lỗi của mình tại đây, Dave. Chúng ta gột sạch chúng."
Dave ngồi xuống. Anh thấy máu chảy ra, rỏ xuống quần. Máu xối ra từ người anh và khi đặt tay lên bụng anh lập tức chạm phải một vết nứt dài vắt ngang bụng.
Dave thì thào: Cậu nói dối.
Jimmy cúi xuống. "Gì cơ?"
Cậu nói dối.
"Môi hắn vẫn mấp máy?" Val nói. "Hắn vẫn mấp máy môi."
"Tôi không phải không có mắt, Val."
Dave chợt sáng tỏ, sáng tỏ bởi một nhận thức khinh hoàng. Một thứ nhận thức đầy thống khổ mà lạnh lùng, tàn nhẫn rằng anh đang hấp hối.
Mình không còn có thể quay đầu lại được nữa. Không thể lừa gạt hay chạy trốn được nữa. Không thể van xin tha mạng hay núp sau những bí mật. Không thể chờ lệnh ân xá dựa trên sự cảm thông. Mà sự cảm thông của ai cơ chứ? Nào có ai thèm quan tâm. Trừ mình. Mình quan tâm. Mình rất chú trọng tới sự cảm thông. Chuyện này thật không công bằng. Mình sẽ không chịu nổi cảnh đơn độc trong cái đường hầm vô định ấy. Xin đừng để tôi đi tới nó. Xin hãy đánh thức tôi dậy. Tôi muốn thức dậy. Anh muốn có em ở bên cạnh, Celeste. Anh muốn chạm vào tay em. Anh chưa sẵn sàng chết.
Anh cố mở mắt ra để nhìn trong lúcVal đưa cho Jimmy thứ gì đó và Jimmy hạ nó xuống giữa trán Dave. Nó rất mát. Một vòng tròn dịu mát, êm ái, làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu cháy cơ thể anh.
Chờ đã! Không. Không. Jimmy! Tôi biết đó là thứ gì. Tôi có thể nhìn thấy cò súng. Đừng, đừng, đừng làm thế. Hãy nhìn tôi. Xin hãy nhìn tôi. Đừng làm thế. Xin anh đấy. Nếu anh đưa tôi đến bệnh viện có lẽ vẫn còn kịp. Họ sẽ cứu tôi. Ôi Chúa ơi, Jimmy xin đừng làm thế, đừng dùng ngón tay ấy bóp cò, tôi đã nói dối, tôi đã nói dối, đừng tước đoạt đi của tôi mạng sống, xin cậu đấy, tôi chưa chuẩn bị để nhận một viên đạn vào đầu. Chả có ai lại chuẩn bị cho điều đó cả. Xin đừng làm thế.
Jimmy hạ thấp khẩu súng xuống.
Cảm ơn cậu, Dave nói. Cảm ơn cậu, cảm ơn.
Dave nằm ngửa ở đó và nhìn thấy những dòng ánh sáng di chuyển trên cầu, xuyên qua bóng đêm đen tối, lung linh. Cảm ơn cậu, Jimmy. Giờ tôi sẽ làm một người tốt. Cậu đã dạy cho tôi một bài học. Đúng thế. Và tôi sẽ nói với cậu ngay khi tôi có thể thở được. Tôi sẽ là một người cha tốt. Tôi sẽ là một người chồng tốt. Tôi hứa, tôi thề…
"Thế là xong," Val nói.
Jimmy nhìn xuống thi thể của Dave, xuống vết thương cắt ngang bụng, lỗ đạn mà hắn bắn xuyên trán. Hắn hất giày của mình ra rồi cởi áo khoác. Sau đó hắn cởi chiếc áo thun cao cổ và chiếc quần ka ki dính máu Dave. Tiếp đến là bộ đồ thể thao bằng vải ni lông mà hắn mặc phía bên trong và vứt chúng xuống bên cạnh Dave. Hắn nghe thấy Val đang đặt gạch và xích sắt vào trong thuyền của Huey rồi xuất hiện với cái túi rác lớn màu xanh. Phía dưới bộ đồ thể thao Jimmy mặc một chiếc áo phông và quần jean trong khi Val lấy từ trong túi rác ra một đôi giày và ném cho hắn. Jimmy đi giày vào và kiểm tra áo phông và quần xem có dính vết máu nào không. Nhưng tất cả đều sạch sẽ. Ngay cả bộ đồ thể thao cũng gần như không vấy máu.
Hắn quỳ xuống bên cạnh Val và nhét quần áo của mình vào trong túi rác. Rồi hắn mang con dao và khẩu súng tới bên cầu tàu và ném ra giữa sông. Hắn có thể để chúng trong túi quần áo và vứt ra khỏi thuyền cùng với thi thể của Dave nhưng không hiểu sao hắn lại sốt ruột muốn tẩu tán chúng ngay lập tức, được thực hiện cái động tác vung tay ném khẩu súng ra giữa không trung, nhìn nó quay tròn, xoay xoay, rơi thẳng xuông rồi chìm nghỉm giữa sóng nước chập chờn.
Hắn quỳ xuống cạnh mép nước. Bãi nôn của Dave đã bị sóng đánh đi từ lâu và Jimmy thò tay xuống dòng sông nhầy nhụa, ô nhiễm, rửa sạch máu của Dave. Hắn thi thoảng vẫn làm điều đó trong những giấc mơ của mình - gột rửa dưới dòng sông Kỳ Bí – và nhìn thấy cái đầu Just Ray Harris nổi lên quan sát hắn.
Cái đầu của Just Ray lúc nào cũng nhắc lại một câu. "Cậu không thể chạy nhanh hơn một đoàn tàu."
Và Jimmy bối rối trả lời, "Không ai có thể chạy nhanh hơn tàu, Ray."
Just Ray lúc này bắt đầu chìm xuống nước, mỉm cười bảo, "Nhất là cậu lại càng không thể."
Mười ba năm vẫn một giấc mơ này, trong suốt mười ba năm đó đầu Ray nổi lên trên mặt nước và nhắc lại cùng một câu nói và Jimmy vẫn không tài nào cắt nghĩa nổi.
27. Yêu ai?
Lúc Brendan về tới nhà thì mẹ cậu đã đi chơi Bingo. Bà viết lại cho cậu một lời nhắn: “Thịt gà ở trong tủ lạnh. Con không gặp chuyện gì là tốt rồi. Nhưng chớ ỷ lại thành thói quen.”
Brendan kiểm tra phòng của cậu và Ray nhưng Ray cũng đã đi ra ngoài, cậu bèn lấy một chiếc ghế trong bếp đặt trước chạn. Cậu trèo lên ghế, chiếc ghế hơi nghiêng về bên trái nơi chân ghế bị mất một chiếc vít. Cậu nhìn lên tấm gỗ lát trần và thấy mấy dấu tay hơi nhòe in trên lớp bụi phủ và lớp không khí ngay trước mắt cậu bắt đầu biến thành những lớp nhỏ li ti màu sẫm xoay tròn. Cậu áp lòng bàn tay phải lên tấm gỗ và khẽ nâng nó lên. Sau đó cậu rụt tay lại chùi vào quần rồi lại hít một hơi thật sâu.
Đôi khi có những câu trả lời mà chúng ta không muốn biết. Brendan chẳng bao giờ muốn gặp lại cha mình vì không muốn nhìn vào mặt ông và nhận thấy ông đã dễ dàng rời bỏ cậu như thế nào. Cũng như cậu không bao giờ hỏi Katie về những người bạn trai trước đó của cô, kể cả Bobby O’Donnell, vì cậu không muốn hình dung ra cảnh cô nằm trên thân thể của một người đàn ông khác và hôn hắn như cô vẫn làm với cậu.
Brendan hiểu rõ thế nào là sự thật. Trong phần lớn trường hợp, đó chính là việc đưa ra quyết định, hoặc thẳng thắn đối diện với sự thật hoặc giả vờ làm ngơ hay nói dối để được yên ổn. Người ta thường đánh giá quá thấp những lời nói dối hay thái độ giả vờ làm ngơ. Nhưng phần lớn những người mà Brendan quen biết đều không thể sống qua một ngày mà không nói dối hay giả vờ làm ngơ tới vài bận.
Và đó là sự thật mà cậu đang phải đối mặt. Như cậu đã đối mặt với nó lúc ngồi trong buồng giam. Sự thật đó xuyên vào người cậu giống như một viên đạn, nằm lại trong dạ dày và không chịu ra khỏi đó khiến cậu không thể trốn tránh cũng không thể làm ngơ. Giả vờ làm ngơ không được. Dối trá cũng chẳng xong.
“Chết tiệt,” Brendan lẩm bẩm rồi đẩy tấm lát gỗ sang một bên và thò tay vào trong bóng tối, những ngón tay của cậu chỉ sờ thấy bụi mạt gỗ chứ không thấy có khẩu súng nào. Cậu tiếp tục sờ soạng thêm một lúc nữa dù biết là khẩu súng đã không còn ở đó. Khẩu súng của cha cậu đã không còn ở chỗ của nó. Khẩu súng đã được đem ra bên ngoài và đã được sử dụng để giết Katie.
Cậu đẩy tấm ván gỗ trở lại chỗ cũ. Cậu lấy xẻng hót hết đám bụi trên mặt đất rồi đem ghế kê về chỗ cũ. Cậu cảm thấy mỗi hành động của cậu phải vô cùng chuẩn xác. Cậu cần phải thật bình tĩnh. Cậu rót cho mình một cốc nước cam rồi đặt nó lên bàn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế có một chân khập khiễng và quay về phía cửa ra vào ở giữa căn hộ. Cậu nhấp một ngụm nước cam và chờ Ray xuất hiện.
“Nhìn xem này,” Sean nói và lôi bản báo cáo xét nghiệm dấu tay trong hộp đựng bằng chứng và mở nó ra trước mặt Whitey. “Đây là dấu tay rõ nhất lấy từ trên cánh cửa. Dấu tay rất nhỏ vì đó là dấu tay của một đứa trẻ con.”
“Bà Prior cũng nghe thấy hai đứa trẻ chơi trên phố ngay trước khi Katie bị đâm xe. Chơi với gậy khúc côn cầu,” Whitey nói. “Bà ấy bảo nghe thấy Katie nói ‘Xin chào’. Có lẽ đó không phải là giọng của Katie. Giọng của một đứa trẻ con có thể nghe giống như giọng phụ nữ. Và không có dấu chân nào? Dĩ nhiên rồi. Vì bọn chúng thì có nặng bao nhiêu đâu, chừng năm mươi cân?”
“Cậu có nhận ra giọng của thằng bé gọi điện không?”
“Nghe rất giống giọng của Johnny O’Shea.”
Whitey gật đầu. “Còn thằng bé kia thì không nói gì cả.”
“Vì nó đếch nói được,” Sean nói.
“Ray à,” Brendan gọi gọi khi thấy hai thằng bé bước và nhà.
Ray gật đầu. Johnny O'Shea thì vẫy tay. Chúng bắt đầu đi về phía phòng ngủ.
“Lại đây một chút,Ray.”
Ray nhìn Johnny.
“Một tí thôi, Ray. Anh có chuyện muốn hỏi mày.”
Ray quay lại còn Johnny O'Shea thả chiếc túi thể thao xuống đất rồi ngồi lên mép giường của bà Harris. Ray đi vào bếp và giơ hai tay ra nhìn anh trai mình như muốn nói “Có chuyện gì?”
Brendan lấy chân ngoắc lên một chiếc ghế, lôi nó ra khỏi bàn và ra hiệu cho Ray ngồi xuống.
Ray ngẩng phắt đầu lên như thể đánh hơi được sự bất thường trong không khí, một thứ mùi mà thằng bé vốn không thích. Nó hết nhìn xuống chiếc ghế lại nhìn sang Brendan.
Ray ra hiệu, “Em đã làm sai chuyện gì?”
“Tự nói đi,” Brendan nói.
“Em chẳng làm gì sai cả.”
“Vậy thì hãy ngồi xuống.”
“Em không muốn.”
“Vì sao?”
Ray nhún vai.
Brendan hỏi, “Em ghét ai hả Ray?”
Ray nhìn Brendan như một kẻ mất trí.
“Nói xem nào, em ghét ai?” Brendan nhắc lại.
Ray ra hiệu ngắn gọn, “Không ai cả.”
Brendan gật đầu. “Được rồi. Thế em yêu quý ai?”
Ray lại trưng ra cái vẻ mặt ban nãy.
Brendan ngả người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối và nhắc lại, “Em yêu quý ai?”
Ray nhìn xuống giày của mình rồi nhìn lên Brendan. Nó giơ tay lên và chỉ vào anh trai mình.
“Em yêu quý anh?”
Ray gật đầu vẻ bồn chồn.
“Mẹ thì sao?”
Ray lắc đầu.
“Em không yêu mẹ?”
Ray dùng tay ra hiệu. “Chả yêu mà cũng chả ghét.”
“Vậy anh là người duy nhất mà em yêu quý?”
Ray hất cằm lên, mặt nó cau lại. Tay nó vung lên ra hiệu, “Đúng. Giờ em đã đi được chưa?”
“Chưa,” Brendan nói. “Ngồi xuống đó.”
Ray nhìn xuống chiếc ghế, mặt nó đỏ lên vì tức tối. Nó nhìn sang Brendan, giơ ngón giữa lên tỏ ý coi thường rồi quay người rời khỏi bếp, Brendan thậm chí không không kịp nhận biết là mình đã phi thân ra từ lúc nào cho tới khi tóm được tóc của Ray và nhấc thằng bé lên khỏi mặt đất. Cậu lôi giật thằng bé lại như đang kéo dây cót của một chiếc máy cắt cỏ gỉ cũ rồi thả tay ra và Ray bay vèo ra phía sau về phía bàn bếp. Cả người thằng bé đập bốp vào tường rồi rơi xuống bàn và kéo sập mọi thứ xuống sàn với mình.
“Mày yêu quý anh ư?” Brendan nói, thậm chí không thèm nhìn xuống em trai mình. “Mày yêu quý anh nên giết bạn gái của anh có phải không Ray? Có phải không?”
Những lời đó khiến Johnny O'Shea chột dạ và đúng như Brendan dự đoán, Johnny nhặt lấy chiếc túi thể thao của mình và chuồn ra cửa. Nhưng Brendan đã đứng chắn trước mặt nó. Cậu tóm lấy cổ thằng khốn đó rồi dộng nó lên cánh cửa.
“Em trai tao sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế nếu không có mày xúi giục, O’Shea. Không bao giờ.”
Brendan co tay lại để chuẩn bị phóng ra một nắm đấm và Johnny gào lên, “Không, Bren. Đừng!”
Brendan thụi vào mặt thằng bé một cú mạnh tới mức nghe thấy cả tiếng mũi bị gãy. Cậu lại đấm cho nó phát nữa. Cho tới khi Johnny ngã xuống sàn, co quắp lại như một trái bóng và thổ máu ra sàn thì Brendan mới nói, “Tao sẽ quay trở lại. Tao sẽ quay trở lại và đánh cho mày chết đi thì thôi, đồ rác rưởi, cặn bã.”
Ray đang choạng vạng đứng trên hai chân của mình, đôi giày thể thao giẫm lên đám bát đĩa bị vỡ lúc Brendan quay trở lại trong bếp và tát một cú trời giáng vào mặt thằng bé khiến nó đập đầu vào bồn rửa. Cậu túm lấy áo em trai, Ray nhìn Brendan, những dòng nước mắt trào ra từ đôi mắt tràn ngập thù hận và khóe miệng rớm máu. Brendan ném thằng bé xuống sàn, duỗi hai tay nó ra rồi quỳ chèn lên đó.
“Nói,” Brendan quát. “Tao biết mày có thể nói. Nói mau thằng khốn hoặc tao thề có Chúa là tao sẽ giết mày, Ray. Nói!” Brendan hét lên và gí nắm đấm vào dưới tai của Ray. “Nói. Hãy nói tên của cô ấy ra! Nói đi! Nói ‘Katie’, Ray. Nói ‘Katie’!”
Mắt Ray trở nên đờ đẫn, mịt mùng và nó khạc máu ra khỏi miệng.
“Nói!” Brendan gào lên. “Tao sẽ giết mày nếu mày không làm theo!”
Cậu túm lấy mái tóc bên thái dương của em trai và lôi đầu nó lên, lắc mạnh từ bên này sang bên kia cho tới khi mắt Ray định thần trở lại. Brendan giữ chặt lấy đầu Ray và nhìn sâu vào trong đôi mắt xám của nó, nhìn thấy quá nhiều yêu thương cùng thù hận tới mức chỉ muốn bẻ gãy đầu thằng bé mà ném ra ngoài cửa sổ.
Cậu nhắc lại lần nữa, “Nói,” nhưng giọng cậu lúc này đã trở nên khàn khàn, chỉ còn giống như một tiếng thì thào bị tắc nghẽn. “Nói.”
Rồi cậu nghe thấy một tiếng ho lớn liền ngoái đầu ra sau và thấy O’Shea đang đứng đó và khạc máu xuống sàn, trên tay là khẩu súng của cha cậu.
Sean và Whitey đang đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng huyên náo om sòm, ai đó la hét trong căn hộ và tiếng đám đá không lẫn vào đâu được. Rồi nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên, “Tao sẽ giết mày!” khiến lập tức Sean đặt tay lên khẩu Glock của mình trong lúc chạm tay kia vào nắm đấm cửa.
Whitey bảo, “Gượm hẵng,” nhưng Sean đã xoay nắm đấm bước vào trong căn hộ và nhìn thấy một mũi súng chỉ cách ngực mình chưa đầy mười xăng ti mét.
“Giữ nguyên ở đó! Đừng có bóp cò, nhóc!”
Sean nhìn vào gương mặt máu me đầm đìa của Johnny O'Shea và chỉ thấy ở đó một nỗi sợ hãi tột cùng. Ngoài ra chẳng còn gì khác. Có lẽ trước đây cũng vậy. Thằng bé không bóp cò vì giận dữ mà là vì sợ hãi. Thằng bé sẽ kéo cò vì trong mắt nó Sean chỉ là một nhân vật trong game và khẩu súng chỉ là một cái cần điều khiển.
“Johnny, cháu nên chĩa mũi súng xuống sàn.”
Sean có thể nghe thấy Whitey thở gấp phía bên kia cánh cửa.
“Johnny.”
Johnny O'Shea nói, “Hắn dám đấm cháu. Hai lần. Làm gãy cả mũi cháu.”
“Ai?”
“Brendan.”
Sean đang nhìn sang phía bên trái và thấy Brendan đang đứng trên cửa bếp, tay buông thõng xuống hai bên như đang đóng băng tại chỗ. Anh lập tức nhận ra rằng Johnny O'Shea đang chuẩn bị bắn Brendan lúc anh đẩy cửa bước vào. Anh nghe thấy hơi thở nông và đứt quãng của Brendan. “Chúng tôi sẽ bắt cậu ta vì tội đó nếu cháu muốn.”
“Không muốn hắn ta bị bắt. Cháu muốn hắn phải chết.”
“Chết là một việc rất hệ trọng, Johnny. Người chết sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, cháu biết không?”
“Cháu biết,” thằng bé nói. “Cháu biết thừa tất cả những chuyện đó. Chú sẽ sử dụng nó ư?” Mặt thằng bé đúng là một bãi chiến trường, máu trào ra từ chiếc mũi bị đấm gãy của nó và nhỏ tong tỏng xuống cằm.
“Cái gì cơ?” Sean nói.
Johnny O'Shea nhìn về phía bên cạnh hông cửa. Sean gật gật. “Khẩu súng đó. Đó là một khẩu Glock đúng không?”
“Đúng vậy, nó chính là một khẩu Glock.”
“Glock đúng là một khẩu súng oách. Cháu cũng muốn có một khẩu như thế. Chú sẽ sử dụng nó chứ?”
“Ngay bây giờ á?”
“Vâng. Chú sẽ chĩa nó vào mặt cháu?”
Sean mỉm cười. “Không, Johnny.”
Johnny bảo, “Chú cười cái gì? Chĩa súng vào mặt cháu đi. Hai ta đấu súng xem sao. Sẽ rất hấp dẫn.”
Thằng bé nói rồi giương súng lên, tay căng ra ở tư thế sẵn sàng, mũi súng lúc này chỉ còn cách ngực Sean hai xăng ti mét.
Sean nói, “Tôi phải thừa nhận là cậu đã nhanh tay hơn tôi, chiến hữu. Cậu hiểu ý tôi muốn nói gì không?”
“Nhanh tay hơn, Ray,” Johnny kêu to. “Rút súng ra nhanh hơn cả một tên cớm, anh bạn. Chính là tớ đây. Hãy nhìn cho kỹ.”
Sean nói, “Đừng để chuyện này lộ ra ngoài nhé…”
“Chú cũng đã xem cái phim rồi đó hả? Một tay cớm đuổi theo xe gã da đen đó trên mái nhà. Tên mọi đen kia ném tay cớm đó xuống đất, Tên cớm chỉ không kịp kêu ‘A a a’ gì đó rồi rơi từ trên cao xuống. Tên mọi đen đó thật tàn nhẫn, chẳng cần biết tên cớm kia có vợ và con nhỏ ở nhà. Tên mọi đó đúng là hơi bị được.”
Sean từng chứng kiến một cảnh tượng tương tự. Khi đó anh còn là cảnh sát thường và được gửi tới để kiềm chế đám đông trước một vụ cướp nhà băng diễn biến xấu. Gã cướp cố thủ phía bên trong sau hai tiếng đông hồ lại càng tỏ ra hiệu quả hơn, càng lúc càng trở nên tự tin với sức mạnh và tác dụng của khẩu súng trong tay mình. Sean quan sát hắn huyênh hoang khoác lác trên màn hình vô tuyến nối liền với hệ thống camera theo dõi của ngân hàng. Ban đầu, hắn có vẻ sợ hãi nhưng rồi khống chế được cảm giác đó và bắt đầu say mê khẩu súng ở trong tay.
Trong giây lát, Sean như nhìn thấy Lauren đang ở trên gối, một tay tựa má nhìn anh. Anh nhìn thấy đứa con gái trong mơ của mình, ngửi thấy con bé và nghĩ thật là tệ nếu phải chết mà không được gặp vợ và con gái.
Anh tập trung vào khuôn mặt vô cảm đằng trước và nói, “Cháu có nhìn thấy viên cảnh sát bên trái của cháu không hả Johnny? Người đang đứng trên ngưỡng của ấy?”
Johnny liếc nhanh sang bên trái. “Có.”
“Ông ấy không muốn bắn cháu đâu. Ông ấy không hề muốn thế.”
“Ông ta có muốn cũng chả sao,” Johnny nói, nhưng Sean thấy thăng bé bắt đầu dao động, mắt nó liên tục hấp háy.
“Nhưng nếu cháu bắn chú thì ông ấy chẳng còn cách nào khác.”
“Chấu chả sợ chết.”
“Chú biết thế. Nhưng vấn đề là ở chỗ, ông ấy không bắn thẳng vào đầu cháu hay gì đó. Chúng tôi không giết trẻ con. Nhưng nếu ông ấy bắn cháu từ chỗ ông ấy đang đúng hiện giờ thì cháu biết viên đạn sẽ đi đâu không?”
Mắt Sean vẫn nhìn chằm chằm vào Johnny nhưng đầu anh chỉ nghĩ tới khẩu súng trong tay thằng bé, muốn nhìn xuống xem cò súng ở chỗ nào và liệu thằng bé có khả năng bóp cò hay không. Anh thầm nghĩ, mình không muốn bị bắn, lại càng không muốn bị bắn bởi một đứa trẻ. Anh không thể nghĩ ra tình huống nào thê thảm hơn thế. Anh nhận thấy Brendan, lúc này đang đứng bất động cách anh ba mét về bên trái dường như cũng đang có cùng một suy nghĩ.
Johnny liếm môi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian